Đọc truyện Sắc Màu Hoàng Hôn (Shades Of Twilight) của tác giả Linda Howard, luôn cập nhật chương mới đầy đủ. Nhưng Webb lại kết hôn với người em họ xinh đẹp, vô tâm, Jessie, tai ương cuộc sống của Roanna . Khi Jessie được Roanna tìm thấy bị giết chết, Webb bị tình nghi Viên Kẹo Màu Đỏ - Chương 1 : Viên Kẹo MÁu Cuộc Sống Sinh Hoạt Của Một Nhân Loại Bình Thường (Dịch) truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau tương tự như các nền tảng đọc truyện lớn nhất hiện nay Tổng kết lại, màu sắc may mắn nhất của người tuổi Kỷ Mão nam mạng năm 2021 chính là màu đỏ, hồng, tím, cam… Trong năm 2021 này, bản mệnh phải tiêu dùng những màu này để lôi kéo tài lộc, gặp đa dạng hanh thông, may mắn. b. Nữ mạng tuổi Kỷ Mão hợp màu gì năm 2021? KimChiH482. 271,766 35,170 121. Tác giả:VÂN SƠ ĐƯỜNG. Edit:Sabo Số chương:292 chương. Thể loại: Đam Mỹ, Cổ đại, HE, Tình cảm, Ngọt, Sủng, Sống lại, Chủ thụ, Duyên trời tác hợp, 1vs1Trích đoạn:Thẩm Úc yêu một người, không tiếc vì hắn bày mưu tính kế, hi sinh bản thân Vân Cát Cẩm Tú. Tác giả: Vân Cát Cẩm Tú Thể loại: Truyện Nữ Cường, Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Gia Đấu, Điền Văn, Đô Thị Nhóm dịch: Tiểu Mộc Văn án: Nguyễn Dao từ nhỏ đã cơ cực, cha mẹ vứt bỏ tứ cố vô thân, Thật vất vả mới phấn đấu thành đại lão, ai . Skip to content Quảng cáoTÁC GIẢVề báo TRẺRAO VẶTLIÊN LẠC Giới trẻ & Cộng Đồng “Tre già, măng mọc” đó là một xu thế hiển nhiên. Nhưng không phải lúc nào, nơi nào măng cũng mọc, nhất là trong lãnh vực thiện nguyện, đôi khi dễ xảy ra những bất hòa. May mắn, ngày nay rất nhiều cộng đồng người [...] Một góc miền quê Texas với nghề tay trái Khi định cư ở Hoa Kỳ, rất ít ai nghĩ đến chuyện sẽ sống ở miền quê, cho dù đã là nông dân nhiều đời lúc ở quê nhà. Nhưng vẫn có một số người, vì hoàn cảnh ban đầu khi mới đến, hay họ [...] Lee’s Sanwiches Garland & những tấm lòng Như đã hẹn, tôi đến thăm tiệm Lee’s Sandwiches, tọa lạc tại 3212 N Jupiter Rd. Ste 101, Garland, trong Sài Gòn Mall, một khu thương mại Việt Nam khá nhộn nhịp. Chủ nhân là ông Trần Kỳ Minh và hiền thê là bà Trần Kimberly [...] Nhà Thuốc Tây – Dược Sĩ Phạm Huy Hòa Trên đoạn đường BeltLine, từ Khu Sài Gòn Mall đi về hướng East , quý đồng hương sẽ nhìn thấy Nhà Thuốc Tây trong dãy phố gần trụ sở Cộng Đồng Người Việt Quốc Gia Dallas. Chúng tôi có đến thăm và được biết, [...] Món ăn đường phố tại Dallas Sài Gòn từ rất lâu đã có những gánh hàng bán thức ăn, rong ruổi trong những khu phố bình dân. Tên gọi “Gánh hàng rong”, thường là hình ảnh của những người mẹ kiếm tiền từng bữa nuôi con, đã gây cảm hứng cho [...] Trại gà người Việt Texas là một tiểu bang có diện tích lớn thứ hai của Hoa Kỳ - và gấp đôi Việt Nam - 695,662 km2, mà dân số chỉ có 28,701 thống kê năm 2018 - với những vùng đồng cỏ bát ngát. Khoảng 10 năm qua, [...] Người Việt và… cái nón Không có công việc nào mà mỗi sáng thức dậy, người bố, người mẹ hôn từ giã con cái, thầm nghĩ rằng đó có thể là cái hôn vĩnh biệt... Trẻ Nón cảnh sát Khi đọc một bản tin trên diễn đàn luật [...] Vườn phong lan Từ đường Jupiter quẹo vào Rockcrest cạnh khu Sài Gòn Mall thuộc thành phố Garland, có một ngôi nhà phía sân trước trồng đầy các loài hoa. Mảnh vườn cắt tỉa gọn gàng rất mỹ thuật dễ làm cho người ta thích thú. Chủ nhân [...] Ba tuần của nhóm Trái Tim Việt Nam Trong một số báo trước đây, Thạch Thảo có gửi đến Trẻ một phóng sự ngắn về buổi ra quân hoạt động của nhóm Trái Tim Việt Nam ở Houston. Nhóm Trái Tim Việt Nam cũng có các thành viên hoạt động bên tiểu bang [...] Hồn Việt giữa Houston Có lẽ nhiều người tại Houston và cả Dallas không lạ gì với nhóm Hồn Việt trong sinh hoạt văn nghệ cộng đồng, đấu tranh chính trị… với trang phục áo dài đồng bộ của 14 thành viên khi trình diễn hợp ca trên sân [...] Page load link Phần 1 Website chuyển qua tên miền mới là các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé! Tôi và đám bạn chia tay nhau để mỗi đứa bước riêng trên con đường riêng mình đã chọn. Đứa thì Nam tiến kiếm cơm sinh nhai, đứa thì quyết chí đi xuất khẩu lao động để đổi đời và đa số trong chúng tôi là đi học. Có đứa học đại học, đứa học cao đẳng, đứa học nghề…Bước xuống xe nhìn căn nhà ba tầng khang trang rộng rãi trên đường Nguyễn Văn Cừ người ra vào tấp nập. Đây là nhà O Dượng của tôi… ngôi nhà mà ông già bắt tôi ở mấy năm học đại học mặc kệ tôi nằng nặc đòi ở trọ. Tôi sẽ ở với O Hà và dượng Hưng từ ngày hôm nay và ông già đích thân mượn xe Kia morning của ông bạn đưa tôi lên. O Hà là con thứ tư của ông em ông nội tôi và hay đi lại nên cũng gần gũi dù đến đời tôi là thứ đời thứ ba. Ngày xưa khi tết đến tôi cũng cùng gia đình họ hàng đi vào chơi mấy lần nhưng căn nhà nay đã được tu sửa khang trang lắm.– Anh vào trong ngồi uống nước chờ em tí. O Hà tươi cười nói với bố vì khách đang đông quá nên không vào tiếp chuyện được.– O cứ làm đi… ông già nói rồi cũng chễm chệ đi vào ngồi xem phim.– Hải à… cháu sách đồ lên tầng 3 phòng ngoài cùng đó cháu. O bận tí… O Hà nhìn tôi tươi cười cái túi đồ tôi đi mạch lên tầng ba để cất đồ. Căn phòng khá rộng rãi và sạch sẽ cùng đồ dùng tiện nghi lắm. Một cái tủ, giường và đặc biệt là một con máy vi tính hình như là mới tinh. Cất đồ vào tủ tôi nhìn quanh căn phòng một hồi rồi đi rửa mặt mũi để đi xuống giới.– Anh lần sau vào thì nhớ gõ cửa nha… Hạnh lạnh lùng lên tiếng khi tôi đẩy cửa nhà vệ sinh đi vào.– Ok em… Nói xong tôi cũng sái bước đi nhanh vì tâm trạng bây giờ không muốn đôi co với Hạnh làm là cô con gái thứ hai của O và năm nay học lớp 12. Tôi đã gặp Hạnh mấy lần nhưng với cái tính chảnh như chó của cô em tôi chỉ muốn nắm lấy cổ đấm cho mấy phát cho hạ tức thôi. Cô em đáng ghét từng nào thì cô chị lại vui tính hòa nhã bấy nhiêu. Hồng là con gái đầu và năm nay đang đi học đại học năm hai tại ngôi trường tôi chuẩn bị vào học và hôm nay Hồng đi đâu không ở cơm trưa thì ông già cùng dượng chén chú chén anh rồi ông già lại bắt đầu bài ca muôn thuở. Nào là cháu nó ở đây O dượng cứ quản cho thật kỹ, nói không nghe thì cứ thế mà phang cho trận, anh nhờ O dượng… Tôi và Hạnh cùng Tươi cô em gái út chỉ biết cắm cúi ăn rồi nhìn lên màn hình xem tập phim Tom and lưng lên chiếc nệm ấm cúng và kia ức đau thương lại ùa về. Gặp Hạnh tôi lại nhớ đến em… mối tình đầu… người con gái đầu tiên đúng nghĩa của gặp em vào kỳ hè năm lớp 10 trong một buổi sinh nhật ông anh. Anh Lĩnh học trên tôi một khóa cùng xóm nên rất thân nhau và cái đêm sinh nhật ấy khi gặp em tôi đã bị em đánh đổ rồi. Em là Thuỷ học cùng lớp với Lĩnh và hơn tôi một tuổi. Thuỷ cao ráo xinh đẹp cùng nụ cười duyên tỏa nắng làm lòng tôi ngất ngây. Đêm hôm đó tôi ngồi tiếp rượu mấy ông anh trong nhóm bạn thân của anh Lĩnh và đang chém gió với cái Linh thì em đến ngồi cạnh.– Tí có tăng hai không bà? Thuỷ hỏi Linh sau khi gật đầu chào tôi lấy lệ. – Hôm nay ta là khách… tăng hai hay không thì tùy tâm chủ nhà chứ. Linh tinh nghịch quay qua tôi đá mắt trêu chọc.– Bạn Linh thì được chứ Linh thì… Tôi cũng lém lỉnh hài hước nhìn Thuỷ rồi trêu chọc Linh làm ca ba cười rôm rả.– Này này… Định lái máy bay à… Linh trêu chọc tôi khi thấy tôi say đắm nhìn em.– Sao bà nói bà yêu tôi mà… Mà nghe nói nghề lái máy bay tiền nhiều lắm à nha… Tôi châm chọc Linh thêm câu nữa thì Thuỷ xin phép ra ngoài gọi điện về xin bố mẹ tối nay ngủ nhà con quen Linh và nhóm bạn anh Lĩnh khá từ đầu năm lớp 10 rồi. Tôi và anh Lĩnh cùng nhóm bạn anh hay đi bia, game, bài bạc… Dù hơn tuổi nhưng anh em cứ tau mi, bà ông cho dễ sống nên thành quen rồi.– Thích cái Thuỷ hả… Linh quay qua hỏi nhỏ tôi.– Có lẽ vậy… tôi nhìn Linh trả lời rồi chạy lại mâm anh Lĩnh để anh hỏi cái gì hôm đó sau khi nhậu nhẹt tại nhà anh thì cả nhóm rủ nhau đi hát hò. Anh kêu tôi qua là để chạy đi lấy ít đồ tí về chơi cho nhiệt tình. Đêm hôm đó tại phòng vip quán karaoke ruột trong tiếng nhạc sập sình, ánh đèn mờ ảo cả đám hát hò bay nhảy trong cơn phê và chỉ có mỗi mình tôi và em là ngồi yên nhìn đám bạn bay. Cả nam cả nữ bay nhảy lắc lư đung đưa sau mỗi làn khói rít vào thở ra và thấy em đi ra thì tôi chớp ngay cơ hội để tiếp cận người đẹp.– Thuỷ thấy không vui à… Thấy Thuỷ đang đứng nơi hành lang nhìn xuống đường thì tôi tiến tới hỏi.– À không… Trong phòng hơi ngột nên ra đây tí. Thuỷ mỉm cười vuốt vuốt mái tóc trả lời…– Thế ta ra ngoài này làm ly cafe đi. Tôi nói xong mỉm cười rồi đi trước để em lại một mình như thể em đã đồng ý và em ngồi cafe hàn huyên vui vẻ. Ngồi nói chuyện mới biết em không thích đá đấm nên không chơi… em chỉ thi thoảng làm vài hơi cỏ Mỹ thôi các bác ạ. Tôi cũng nói với em là đá đấm, cỏ ke tôi không động mà em ý lườm tôi nhọn mỏ không tin các bác ạ. Em ý còn biết tôi rồi vì nghe mấy đứa trong xóm xì xào về tôi. Thuỷ còn bảo mấy em kết tôi lắm đó… đẹp trai… cao to… học giỏi… hài hước…Ngồi nói chuyện thêm một lúc thì tôi cũng xin được số Thuỷ rồi vào phòng cùng hội. Bay nhảy một hồi lâu nữa thì cả nhóm ra về. Tối hôm đó cả nhóm về nhà anh Lĩnh ngủ vì đã muộn. Tôi cũng hơi hơi mệt vì rượu và muộn rồi nên quyết định ở lại luôn. Nhà anh Lĩnh rộng rãi và bố mẹ anh dễ tính. Cả nhóm tập trung lại trong căn nhà cấp bốn rộng rãi phía sau nhà ngồi nói chuyện chém gió. Căn nhà khá rộng rãi và nhiều phòng nên nói chuyện một hồi thì thấy người thưa dần. Lúc đầu về đây tầm 6 7 mống cả nam và nữ nhưng chém gió hồi nhìn lại chỉ có mỗi mình tôi và Thuỷ cùng ông anh đang dựa lưng vào ghế ngồi ngủ.– Cái Linh đâu rồi Hải… Thuỷ hỏi tôi sau khi đảo mắt nhìn xung quanh một hồi không và Thuỷ đứng lên đi tìm Linh thì vào phòng thấy hai anh ả đang chìm đắm trong phim Hàn trên máy tính mà không thấy anh Lĩnh cùng con Linh đâu. Cả hai đi xung quanh tìm một hồi vì tôi biết Thuỷ lo lắng khi ở đây một mình với tôi. Tôi thì chẳng muốn đi tìm tẹo nào cả vì tôi đoán được anh ả ấy chắc lại đi tìm không gian riêng tư rồi với lại tìm làm gì khi có em bên cạnh như vậy chứ. Nhưng tôi cũng đành đảo quanh cùng nhà với Thuỷ để tìm đôi cẩu nam nữ kia…– Um… ứ… Pạch pạch…Tôi và Thuỷ đi đến gần nhà tắm thì nghe âm thanh nhè nhẹ vang lên trong màn đêm tĩnh mịch. Tôi không biết Thuỷ có nghe thấy và có hiểu hay không nhưng tôi dám chắc trong căn phòng tắm là chim đang ăn mồi nên hơi khựng bước. Thuỷ đi lên một đoạn nữa và đứng im một lúc thì mặt đỏ như gấc quay lại cúi gằm đi vào nhà… Tôi và Thuỷ lại ngồi trong phòng khách nói chuyện nhưng giờ cả hai đều ngượng ngượng mất tự nhiên để chờ đôi cẩu nam nữ vào.– Biết thế này lúc nãi Thủy về rồi… Thuỷ hai tay khoanh trước ngực nói đầy uất ức.– Thuỷ thấy không vui sao? Tôi lém lỉnh trêu chọc…– Tự dưng bỏ mình đây một mình… Thủy vừa nói vừa đảo mắt ra cửa.– Ủa ủa… một mình… Hai mình đó chứ… tôi vừa nói vừa đảo mắt xung quanh phòng cười nói.– Um. Thì hai mình… con Linh này tí chết với tui… hừ. Biểu hiện của Thuỷ thật đáng yêu làm sao.– Chắc hai anh ả đó đi bộ hàn huyên tâm sự tí thôi mà…– Thiếu gì lúc làm cái chuyện khỉ gió đó mà lúc này chứ… hik hik…– Chuyện khỉ gió… Chuyện gì? Tôi giả vờ ngây thơ hỏi…– À à… mà thôi đừng giả nai nữa… Thuỷ biết vừa lỡ lời nên hơi ngại nhưng thấy vẻ mặt hớn hở trêu chọc của tôi thì lườm lườm nói toạc móng heo…– Thì họ yêu nhau mà… Yêu nhau mà… Tôi vừa nói vừa cười tủm tỉm nhưng không dám nhìn thẳng mặt kẹt… cọt kẹt… Một tiếng động quen thuộc ấy vanh vọng nho nhỏ ấy vào tai. Tôi biết, Thuỷ biết âm thanh ấy phát ra từ phía căn phòng đầu kia và đó là âm thanh của chiếc giường khi có người nhún nhảy. Cả hai đỏ mặt cúi gằm không ai nói ai câu gì nữa vì cái hoàn cảnh quá trớ trêu.– Hình như đêm nay chắc Thuỷ với Hải là đơn côi lẻ bỏng thôi… Hihi. Tôi cố gắng trêu Thuỷ để bớt cái không khí ngại ngùng này…– Có lẽ vậy… Thuỷ cũng gượng cười khi khuôn mặt đỏ tía tai…Rồi thì Linh và Lĩnh cũng vui vẻ yêu thương quay lại căn nhà rồi ba nam ba nữ chia nhau ra ngủ đến tận trưa hôm sau. Tôi dậy thì Thuỷ và Linh cùng mấy ông đã ra về lúc thời gian cứ đăng ký sms100 rồi nhắn tin với Thuỷ suốt và có lúc thì lại lên yahoo nói chuyện. Chém gió đủ thứ trên đời giới đất và khi đi học ăn rồi cứ tranh thủ 5p ra chơi để chạy sang lớp Thuỷ để có thể nhìn em một lúc. Cả hai vẫn nói chuyện vui vẻ như hai người bạn thân thiết chứ tôi chưa dám thổ lộ vì chưa biết ý Thuỷ thế nào?Đi chơi với hội anh Lĩnh thì mấy ổng lại trêu này trêu nọ tôi cũng mặc kệ vì ông đú lại được mấy cái miệng kia. Tôi chơi nhởi có tiếng nhưng học hành cũng không đến nội ngu dốt mà cứ bình thường sàn sàn cái lớp chọn vậy. Trong lớp tôi cũng để ý tăm tia mấy em nhưng cũng chỉ nói chuyện chém gió hòa đồng vậy thôi chứ không có lấn sân lắm. Tôi đẹp trai và khi nào cũng rủng rỉnh mấy trăm bạc trong người nên tự tin lắm. Bọn con gái trong lớp cũng có đôi đứa để mắt đến tôi nhưng cái lớp chọn con gái nó lo học nên chưa biết chau chuốt cho lắm và tôi biết có yêu thì cũng khó sơ múi nên và Thuỷ cứ nói chuyện miết thành thói quen. Một hôm mà không nói chuyện với em là lòng tôi thấy bứt rứt lắm. Tối tối online yahoo là nhắn tin cho Thuỷ liền và Thuỷ cũng inbox lại ngay khi mới online…Cứ thế cho đến ngày học cuối cùng để nghỉ tết thì tôi chạy sang lớp Thuỷ chơi. Gần tết nên học hành gì đâu chỉ đi cho có rồi về chứ đứa nào cũng vậy cả… tâm trạng nào nữa mà học với hành.– Tết này Hải xuống chở Thuỷ đi chơi nha… Tôi thấy Thuỷ đang đứng chờ hành lang với Linh thì tiến đến. Cái Linh biết ý nheo mắt với tôi cái rồi chạy vô lớp. Khi còn hai đứa tôi nói lí nhí…– Tết Hải không định xuống nhà Thuỷ chơi cũng nên… Thuỷ lườm lườm tôi mới ghê.– Có chứ… Hải làm xe lai free cho Thuỷ tết này nha… Tôi gãi gãi đầu trêu Thuỷ.– Um… Nói xong thì Thuỷ cũng chạy vào lớp khi nghe tiếng trống trường như thể là học sinh ngoan gương mẫu chạy về lớp mà lòng vui mừng lắm. Cứ nhâm nhi mấy câu hát yêu đời làm như thể vừa vớ được một bọc tiền to đùng tết ngày đêm nói chuyện với Thuỷ qua điện thoại hay yahoo thần thánh năm nào. Tôi đã ngỏ lời mấy lần xuống chở cô nàng đi chơi nhưng cô nàng cứ bận việc hoài hay lảng tránh nên cũng chán nản. Chán chán thế là theo mấy ông anh với mấy cha trung niên đi đánh bài rồi lân la chơi xóc địa. Đêm hôm ấy chơi cò rỉa nhưng đỏ ơi là đỏ kiếm được gần năm triệu tiêu tết là viễn lý do đi công việc chuồn ngày. Nhìn đồng hồ thì thấy mới có tám giờ hơn nên đang định rủ mấy mống bạn đi cafe cà pháo rồi mai rủ nhau đi shopping các kiểu cho vui thì thấy Thuỷ điện đến.– Ô la… Tôi vừa đi vừa nghe máy.– Đang làm gì vậy ông tướng… Vẫn là chất giọng ngọt ngào vang lên trong điện thoại.– Đang đi nhặt ống bơ kiếm tiền tiêu tết thôi tiểu thư…– Thế bắt cho Thuỷ mấy con chuồn chuồn với nha… hihi… Ả ta châm chọc mình với ghê.– Có chim thôi chứ chuồn chuồn không bắt được…– Gớm… cafe đê… Thuỷ dí dỏm.– Ok. Cho địa chỉ cụ thể đi nàng… Tôi cũng không hứng thú lắm vì kiểu gì mà chả có Linh Lĩnh cùng mấy đứa bạn nàng.– Không muốn đi thì thôi vậy… Giọng giận hờn của bọn con gái.– Có mà… địa chỉ mới đến được chứ bộ. Tôi theo quán tính lật đật giải thích với nàng…– Hihi… xuống nhà Thuỷ đi… Cười cười thích thú nói xong em cúp máy để thằng cu đứng mình chưa hiểu mô tê người một hồi lâu thì tôi vui sướng chạy một mạch về nhà thay bộ đồ cho chuẩn soái ca nhưng niềm vui dập tắt khi con xe máy duy nhất trong nhà ông già lại đi mất rồi.– Alo mày đâu đó tau mượn con xe hồi coi…– Anh cho em mượn con xe hồi he…– Anh… xe đâu em mượn đi cua con ghẹ tí nào… ở nhà đó mà khi trả xăng nhớ đầy bình nha…Alo một vòng cuối cùng cũng mượn được con xe của ông anh con bác ruột. Thế là lao lên con chiến mã đạp một mạch ra nhà bác lấy xe đi cho kịp giờ cái thời đó xe máy còn hiếm hoi lắm chứ méo nhiều như giờ đâu. Mượn được con xe hoa cả mắt và khi đó mượn được con sirius là ngon lắm rồi các bác ạ….– Đang ở ngoài cổng nè nàng… Tôi vuốt vuốt mái tóc cho chỉnh tề rồi gọi điện thoại cho Thuỷ.– Ai là nàng hả… vào đi ông tướng… Thuỷ ngọt ngào lên tiếng.– Nhà có chó không… haha…Nói xong thì cũng vít ga nhẹ nhàng đi vào. Nhà Thuỷ tôi có đến mấy lần nhưng chưa khi nào đến một mình cả. Nhà em thuộc dạng giàu có nhất nhì cái huyện tôi ở nên khang trang lắm và còn nuôi con chó béc giê to chả bá nhìn sợ thun chim luôn.– Nhìn gì mà ghê vậy… Thuỷ lườm lườm tôi khi thấy tôi ngẩn người nhìn em.– Ồ… ồ… cây đào đẹp thật đó… Tôi cười cười chạy đến nhìn cành đào của nhà em trầm trồ khen lấy khen để.– Hihi… Bố mẹ Thuỷ về quê ngoại rồi… Thuỷ giải thích khi nhìn thấy tôi cứ ngó ngược ngó xuôi.– Hihi… Không những đẹp gái mà còn thông minh nữa… Tôi tiến đến ngồi vào ghế đối diện em nói…– Không phải hoa đào đẹp nữa à… Vừa nói vừa tủm tỉm cười…– Không có ai ở nhà vậy sao đi cafe được… nói chuyện hồi thì tôi hỏi câu ngu người.– O thích ở đây chơi thì Hải đi cafe đi…Đang miên man nghĩ về em thì cái Hồng đẩy cửa bước vào phòng từ lúc nào. Hồng gọi tận mấy tiếng tôi mới choảng tỉnh về thực tại…– Anh Hải nghĩ về em nào mà ngẩn ngơ vậy… Hồng dí dỏm trêu chọc tôi khi kéo chiếc ghế nơi bàn học ra ngồi.– Có đâu… Tôi ngồi dậy tỉnh bơ đáp.– Anh nghĩ đi mai em đưa anh lên trường nhập học he… Nói xong Hồng cười duyên dáng chào tôi rồi về hơn tôi một tuổi và là sinh viên năm hai cùng ngành cùng trường tôi chuẩn bị nhập học. Cô chị thì thân thiện hòa nhã như vậy mà cô em Hạnh lại chảnh chó thế không biết? Hai chị em ruột ngoài điểm cao ráo xinh đẹp thì tôi chẳng thấy giống nhau ở điểm nào nữa cả…Nằm ngủ một giấc thì tôi tỉnh dậy bật cái máy tính lên tải yahoo về rồi mở bản nhạc nghe cho đỡ nhàm chán. Nghịch mạng một hồi cũng chán nên tôi đi xuống nhà giới xem có gì cần phụ không? Trước khi lên đây mẹ đã căn dặn đủ điều nào là lúc rảnh thì giúp O dượng đôi công việc nhà với một tờ đống thứ trời ơi đất hỡi…O dượng kinh doanh thành đạt lắm nên khách ra khách vào nườm nượp cả lên. Hai cô kế toán cùng cô em bán hàng xinh đẹp và vui tính phết. Tôi đứng nhâm nhi ly nước đánh giá từng người rồi rảo bước đi lại ghế ngồi xem dượng Hưng đánh cờ.– Anh Hưng ra xem hai đứa nó sửa được cái máy chưa còn đi lắp cho khách anh… Đang đánh cờ thì O Hà gọi với dượng đi ra kiểm tra thợ mới tuyển sửa máy móc thế nào.– Cháu ra xem hai thằng quỷ đó sửa thế nào cho dượng cái… Có mấy cái cỏn con đó mà bày mãi không xong. Dượng mất hứng quay qua phía tôi nói…Bất đắc dĩ tôi lê chân đi ra phía sau nhà theo lời dượng. Công việc kinh doanh của ông già tôi cũng như gì dượng nhưng chỉ có điều gì dượng làm ở thành phố còn gia đình tôi làm ở huyện thôi. Khi ở nhà tôi cũng hay phụ ông bà để kiếm đôi đồng bỏ túi nên cũng không lạ lẫm gì mấy cái máy móc ấy…– Con này hỏng Ic rồi… Tôi nhìn hai ông anh nhìn lớn hơn tôi vài ba tuổi ngồi sửa nói làm hai ông nhìn tôi rồi lại nhìn nhau.– Đánh lửa ầm ầm ri mà hư ic à… Ông anh nghi hoặc nhìn tôi nói…– Anh thay Ic coi cái van khóa có đóng mở không… Nói xong tôi quay lưng đi vào mặc kệ hai ông ngơ ngác nhìn tôi. Cuộc sống gia đình của anh chị dần trôi theo thường nhật, vậy mà khi người ta tưởng mình nắm hạnh phúc trong tay rồi, cũng là lúc hạnh phúc bắt đầu rẽ sang một hướng khác. Có thể bạn quan tâm Một ngày sinh nhật chị, tan sở, anh tranh thủ về sớm với chị. Anh mua bó hoa, vèo vèo băng qua con đường từ cơ quan về nhà. Rầm! Trời tối sầm, anh không còn thấy gì nữa, chỉ biết mình đã va vào một vật gì đó có hình thù giống con khủng long. Trắng! Là màu sắc anh nhìn thấy khi mở mắt ra, xung quanh đều trắng, bức tường trắng, ô cửa sổ đầy nắng, giường trắng, gian phòng màu trắng và toàn thân anh cũng trắng toát những dải băng! Trống rỗng! Là cảm giác anh có khi cố đưa tay nắm lấy tay chị, anh hốt hoảng “tay mình đâu rồi nhỉ”, anh muốn nắm lấy tay của chị, vậy mà… Hoa hồng! Là chấm đỏ đau lòng mà anh thấy khi lành vết thương về nhà. Anh đau lòng vì bản thân mình. Lo sợ mai kia mốt nọ, anh không còn cánh tay nữa, ai sẽ nâng đỡ chị, chờ che chị, một cánh tay có thể ôm chị trọn vẹn vào lòng không? Rồi cuộc sống của anh và chị sẽ ra sao? Một mình chị có khó khăn không khi còn phải lo thêm một cánh tay của anh nữa . Đen! Là màu cô độc của chính anh trong tâm hồn mình. Anh u buồn, tuyệt vọng và tự trói mình trong chính căn nhà đầy hạnh phúc của anh. Anh thấy căn nhà màu hồng này chỉ có mình anh mang màu đen ảm đạm vô duyên hết sức. Chị vẫn sớm hôm tất bật với công việc và lo lắng cho anh, anh muốn đưa tay nắm tay chị, anh vẫn còn tay để nắm, vậy mà anh lại bất lực và không muốn sử dụng cánh tay còn lại, anh hèn nhát quá rồi! Ngày sinh nhật chị năm nay, anh biết mà cố tình không biết, anh làm vẻ lạnh lùng, anh không thể ôm hoa tặng chị, anh không muốn mình ôm hoa bằng một cánh tay. Tối đó, chị mỏi mệt, chị chẳng có thời gian nhớ rằng hôm nay sinh nhật mình. Rồi chị chợt đưa tay xoa cái mặt dây chuyền trước cổ, chị mỉm cười, lần đầu tiên sau khi anh trở về từ bệnh viện, chị chưa cho anh biết một bí mật, giờ chị muốn anh biết. Chị đến cạnh anh, và hỏi anh “Anh còn nhớ chiếc nhẫn cưới của anh ở đâu không?” Anh giật mình, ừ nhỉ, khi ta không còn đôi tay nữa thì cảm giác đeo nhẫn anh cũng chẳng có, anh quên mất chiếc nhẫn rồi! Anh loay hoay suy nghĩ, chắc khi mình phẫu thuật bác sĩ đã đem đi rồi, anh thấy muốn khóc, rồi anh khóc to, anh nói “Anh xin lỗi, xin lỗi vì anh không thể đeo được chiếc nhẫn ấy, anh không thể đeo lại được!” Chị nhẹ nhàng đến bên anh, chị chìa cái mặt dây chuyền trước cổ chị cho anh xem, đó là 2 chiếc nhẫn cưới được lồng vào dây chuyền; chị khẽ nói, “Khi anh không còn đôi tay nữa, cuộc sống vẫn cứ trôi không ngừng, vẫn cay đắng, ngọt ngào. Chiếc nhẫn ấy em cũng không đeo nữa, em lồng chúng vào nhau, và đeo lên cổ, đeo lên gần phía trái tim em! Em yêu anh! Và vẫn yêu anh! Hai chiếc nhẫn này em sẽ đeo như thế đến suốt đời, để nhắc em nhớ rằng, chúng ta vẫn còn có nhau, ta vẫn còn yêu nhau, và như thế, em sẽ đeo luôn phần của anh, em sẽ cố gắng sống cùng anh để nâng đỡ 2 chiếc nhẫn bên cạnh trái tim em.” Anh không nói, không khóc, anh đang yêu, anh vẫn đang được yêu. Chị là người phụ nữ anh chọn. Anh nhớ lại con bé hàng xóm, con bé hay nói chuyện với anh mỗi buổi chiều trước khi gặp tai nạn, con bé đọc đâu đó rồi kể anh nghe rằng “…khi người yêu con bị cụt chân, con hãy là chiếc nạng vững chắc cho đời họ…” …Uhm thì anh cụt tay , chị không phải là cánh tay đỡ anh, chị chỉ cần anh dùng trái tim anh đỡ 2 chiếc nhẫn cùng chị suốt cụôc đời này . Đôi khi cuộc sống tưởng hoàn hảo thì nó lại khập khiễng, nhưng vì điều đó ta mới biết họ có ý nghĩa quan trọng trong trái tim ta đến mức nào. Những điều hay không nhất thiết chỉ có trên sách vở, giữa cuộc đời thực hãy còn nhiều những câu chuyện tình yêu thầm lặng, không tên nhưng nhiều ý nghĩa! Cuộc sống gia đình của anh chị dần trôi theo thường nhật, vậy mà khi người ta tưởng mình nắm hạnh phúc trong tay rồi, cũng là lúc hạnh phúc bắt đầu rẽ sang một hướng khác. Một ngày sinh nhật chị, tan sở, anh tranh thủ về sớm với chị. Anh mua bó hoa, vèo vèo băng qua con đường từ cơ quan về nhà. Rầm! Trời tối sầm, anh không còn thấy gì nữa, chỉ biết mình đã va vào một vật gì đó có hình thù giống con khủng long. Trắng! Là màu sắc anh nhìn thấy khi mở mắt ra, xung quanh đều trắng, bức tường trắng, ô cửa sổ đầy nắng, giường trắng, gian phòng màu trắng và toàn thân anh cũng trắng toát những dải băng! Trống rỗng! Là cảm giác anh có khi cố đưa tay nắm lấy tay chị, anh hốt hoảng “tay mình đâu rồi nhỉ”, anh muốn nắm lấy tay của chị, vậy mà… Hoa hồng! Là chấm đỏ đau lòng mà anh thấy khi lành vết thương về nhà. Anh đau lòng vì bản thân mình. Lo sợ mai kia mốt nọ, anh không còn cánh tay nữa, ai sẽ nâng đỡ chị, chờ che chị, một cánh tay có thể ôm chị trọn vẹn vào lòng không? Rồi cuộc sống của anh và chị sẽ ra sao? Một mình chị có khó khăn không khi còn phải lo thêm một cánh tay của anh nữa . Đen! Là màu cô độc của chính anh trong tâm hồn mình. Anh u buồn, tuyệt vọng và tự trói mình trong chính căn nhà đầy hạnh phúc của anh. Anh thấy căn nhà màu hồng này chỉ có mình anh mang màu đen ảm đạm vô duyên hết sức. Chị vẫn sớm hôm tất bật với công việc và lo lắng cho anh, anh muốn đưa tay nắm tay chị, anh vẫn còn tay để nắm, vậy mà anh lại bất lực và không muốn sử dụng cánh tay còn lại, anh hèn nhát quá rồi! Ngày sinh nhật chị năm nay, anh biết mà cố tình không biết, anh làm vẻ lạnh lùng, anh không thể ôm hoa tặng chị, anh không muốn mình ôm hoa bằng một cánh tay. Tối đó, chị mỏi mệt, chị chẳng có thời gian nhớ rằng hôm nay sinh nhật mình. Rồi chị chợt đưa tay xoa cái mặt dây chuyền trước cổ, chị mỉm cười, lần đầu tiên sau khi anh trở về từ bệnh viện, chị chưa cho anh biết một bí mật, giờ chị muốn anh biết. Chị đến cạnh anh, và hỏi anh “Anh còn nhớ chiếc nhẫn cưới của anh ở đâu không?” Anh giật mình, ừ nhỉ, khi ta không còn đôi tay nữa thì cảm giác đeo nhẫn anh cũng chẳng có, anh quên mất chiếc nhẫn rồi! Anh loay hoay suy nghĩ, chắc khi mình phẫu thuật bác sĩ đã đem đi rồi, anh thấy muốn khóc, rồi anh khóc to, anh nói “Anh xin lỗi, xin lỗi vì anh không thể đeo được chiếc nhẫn ấy, anh không thể đeo lại được!” Chị nhẹ nhàng đến bên anh, chị chìa cái mặt dây chuyền trước cổ chị cho anh xem, đó là 2 chiếc nhẫn cưới được lồng vào dây chuyền; chị khẽ nói, “Khi anh không còn đôi tay nữa, cuộc sống vẫn cứ trôi không ngừng, vẫn cay đắng, ngọt ngào. Chiếc nhẫn ấy em cũng không đeo nữa, em lồng chúng vào nhau, và đeo lên cổ, đeo lên gần phía trái tim em! Em yêu anh! Và vẫn yêu anh! Hai chiếc nhẫn này em sẽ đeo như thế đến suốt đời, để nhắc em nhớ rằng, chúng ta vẫn còn có nhau, ta vẫn còn yêu nhau, và như thế, em sẽ đeo luôn phần của anh, em sẽ cố gắng sống cùng anh để nâng đỡ 2 chiếc nhẫn bên cạnh trái tim em.” Anh không nói, không khóc, anh đang yêu, anh vẫn đang được yêu. Chị là người phụ nữ anh chọn. Anh nhớ lại con bé hàng xóm, con bé hay nói chuyện với anh mỗi buổi chiều trước khi gặp tai nạn, con bé đọc đâu đó rồi kể anh nghe rằng “…khi người yêu con bị cụt chân, con hãy là chiếc nạng vững chắc cho đời họ…” …Uhm thì anh cụt tay , chị không phải là cánh tay đỡ anh, chị chỉ cần anh dùng trái tim anh đỡ 2 chiếc nhẫn cùng chị suốt cụôc đời này . Đôi khi cuộc sống tưởng hoàn hảo thì nó lại khập khiễng, nhưng vì điều đó ta mới biết họ có ý nghĩa quan trọng trong trái tim ta đến mức nào. Những điều hay không nhất thiết chỉ có trên sách vở, giữa cuộc đời thực hãy còn nhiều những câu chuyện tình yêu thầm lặng, không tên nhưng nhiều ý nghĩa!

truyện sắc màu cuộc sống